Mùa xuân đang khoác lên Sapa một chiếc áo rực rỡ với nhiều màu sắc rất đẹp của những loài hoa rất riêng ở Tây Bắc. Nắng lên nhẹ trong veo hiền như cỏ, trườn dài, rải mình mênh mang lên Sapa, lên khắp Đại ngàn ngút ngát. Cơn gió xuân thầm thì mỏng mảnh nhẹ nhàng len lên hồn lá mơn mởn xanh mướt. Những áng mây trắng xốp bồng bềnh xếp lên mình từng lớp, từng lớp, lặng trôi, như sà hẳn xuống mặt đất…
Đây đó, trắng muốt của hoa lê, hoa mận, của phong lan, địa lan, cùng những cành ban trắng tinh và hồng phớt đan xen đung đưa trong gió. Gió xuân không thôi đùa giỡn bên hoa đào, hoa bưởi. Đặc biệt vỡ lịm bên các nàng hoa đỗ quyên với hơn 50 loài rất nhiều màu sắc. Tất cả bừng tỉnh lên sau một giấc ngủ đông rất dài của mình. Hoa cứ thế đua nhau nở, sưởi ấm cả Sapa, cả bạt ngàn núi rừng Tây Bắc.
Tuy rằng chỉ có loài hoa đỗ quyên là nở quanh năm, nhưng sắc thắm của hoa vẫn đẹp nhất vào dịp xuân về. Có thể nói “ Sapa là vương quốc của các loài hoa.” Hoa mọc ngập tràn trong thung lũng, trên sườn đồi, lấp ló gọi mời nơi lưng dốc, sườn đèo, thậm chí ngay cả ở những khóm tre cũng vậy. Đâu đâu cũng hoa, cũng lá, trên khắp lối đi, khiến lòng người không thể không mê mải đắm Sapa khi mùa xuân về. Người dân nơi đây luôn cảm nhận được rất rõ nét hồn tươi mới, trinh nguyên của đất trời Sapa trong không gian ngập tràn màu Xuân. Thảng sương vẫn bám riết, khẽ lay trên cánh lá, đôi chỗ rớt đọng lại từng giọt khi đất trời giao mùa. Phố đang còn ẩn mình trong sương, vào tiết trời se lạnh ngay cả lúc đã lên màu trưa.
Cứ mỗi độ xuân về, Thào Sùng lại càng nhớ quay quắt tới người vợ yêu quý của mình hơn. Sáu mùa Xuân núi rừng, sáu mùa hoa lê, hoa mận trắng sắc trời dâng hương, chỉ đợi ngày mận chín cho quả ngọt. Thào Sùng nhớ lắm. Ngày ấy, khi mận chín cứ đỏ lòng như màu môi người vợ yêu quý của chàng. Thào Sùng nhớ nụ hôn của hai người mới yêu nhau, như con sóng vỗ bờ ngập tràn nắng, ấm áp thơm ngọt mùa Xuân.
Chàng nhớ buổi ban đầu gặp nàng bên lễ hội Gầu Tào. Đôi mắt ấy trong veo tròn xoe nhìn chàng, khăn nàng quấn, váy nàng xoè trong màu trắng trinh nguyên. Nàng nghiêng nghiêng quạt hồng rộn ràng trong điệu múa. Thào Sùng rất nhớ ngày tươi đẹp nhất, khi con trăng đã lên cao, nơi chợ Tình thuở nao, khiến hồn Thào Sùng lạc bước. Là lúc khèn Mông réo khúc về chung, lúc suối Mường Hoa nở tươi nụ cười, lúc lưng trời vó ngựa, Thào Sùng cùng nàng về thơm lừng hoa mơ. Để rồi lả lơi say, ngẩn ngơ tình, dập dình chàng, gót chân trần nàng thấm đẫm Mường Hoa, ánh trăng loang xa phố núi. Ai đắm, ai theo, dáng ai nghiêng…Sapa tím lịm, chợ Tình đêm ấy, trăng đã rơi vào cõi tình rồi…
Vậy mà hạnh phúc chẳng thể mỉm cười với Thào Sùng. Ngày vợ chàng sinh con, chính là ngày cậu bé Sùng con mãi mất mẹ, còn chàng, mãi mất nàng…Những mùa Xuân Sapa cứ vùn vụt trôi qua, cậu bé Sùng con đã sáu tuổi. Đứa bé giống mẹ nhất là đôi mắt, cứ tròn xoe, trong veo ánh nhìn, khiến Sùng cha chẳng thể nào nguôi ngoai nỗi nhớ tới người vợ vắn số của mình.
Chợ Tình Sapa, mỗi lần Thào Sùng nhớ đến vợ, chàng lại nghe bước chân mình ở đó chơi vơi, lòng chàng thắt lại, lạnh lùng mưa giăng, mây núi điệp trùng… Đâu rồi tiếng hát lý lơi, đâu rồi tuyệt vời khèn ai lảy nhịp? Ai ngóng đợi ai, khi chiều về lặng thinh, ai trao hẹn ước, ai bồi hồi sương mai…Chợ Tình ơi…sao chẳng thấy bóng hình của nhau?
Thào Sùng lặng yên ngồi nhấp chén, chàng nửa say, nửa tỉnh. Chợ tan… chàng vẫn lay lắt chờ…chàng chờ ai? Còn đâu nữa… Còn đâu nữa, ai mang váy tím, làm mờ Sapa. Vậy thôi, ta cứ nghĩ là mơ đi nhé! Để môi hôn như sóng vỗ bờ, chẳng bao giờ thiếu nắng, bên nhau ta ngày rộng tháng dài…
Tiếc thay, thời gian trôi, có những thứ, những điều, chẳng còn được như trước. Dẫu biết cuộc sống hiện đại đã rắc lên sắc màu Sapa, tiện lợi đấy, đẹp đấy, nhưng chợ Tình đã mất đi vẻ đẹp nguyên sơ ban đầu. Các chàng trai cô gái đã bầu bạn, tâm giao qua chiếc điện thoại di động. Không còn dập dình, khèn ai réo rắt chợ đông, không còn đàn môi lắc lư kèn lá chàng trông, nàng mừng. Chợ Tình Sapa lại là những cô bé, cậu bé đang trong tuổi đến trường, thương thay khi ngồi bán hàng cho khách du lịch. Bố mẹ các em đâu?! Những đôi mắt trong veo, ánh nhìn ngời sáng. Tư lự em ngồi, dõi mắt ra xa…Ai đã lấy tuổi thơ em? Mong sao các em được đến trường, biết yêu thương con chữ. Sáng cái tâm, rất cần tâm hồn rộng mở, cho tương lai của các em, thêm tươi, thêm sáng.
Cơn gió xuân thầm thì mỏng mảnh, nhẹ nhàng len lên hồn lá xanh mướt, mơn mởn. Những áng mây trắng xốp bồng bềnh, xếp lên mình từng lớp, từng lớp, lặng trôi, như sà hẳn xuống mặt đất. Lòng người nơi đây cũng cảm nhận rất rõ nét hồn tươi mới, trinh nguyên của đất trời Sapa, trong không gian ngập tràn màu Xuân.
Thào Sùng lại nhớ tới “Cổng trời”, nhớ lúc chàng trông nàng dõi ra xa, thật xa, để nhìn khắp Đại ngàn bao la hùng vỹ. Nơi mây đan mây, nơi trời buông nhẹ lẫn mưa bay. Thào Sùng nhớ tới ngày tháng chàng cùng nàng lên đỉnh Hàm Rồng. Lúc đấy Thào Sùng còn thấy làn mây mỏng khẽ bay vờn qua mái tóc người yêu của chàng. Đây đó còn ánh lên lấp lánh màu đỏ, màu vàng của hoa đỗ quyên đang đua nhau nở rộ. Dưới chân chàng và nàng đang đứng cũng là mây, cứ thế bồng bềnh… bồng bềnh nhẹ trôi. Văng vẳng âm thanh kèn lá từ đâu đến lúc trầm lúc bổng, réo rắt mãi không thôi. Thào Sùng nhớ hai đứa chung chén rượu hồng Nậm Pung, ngả nghiêng say, ngả nghiêng mừng, dõi theo Thác Bạc chập chùng, quanh co…
Đêm nay, hương Xuân phảng phất cả con đường về bản, Thào Sùng rất nhớ tới người vợ của mình. Quay sang nhìn Sùng con đang say sưa ngủ, khẽ hôn lên trán con. Chàng nghĩ, sắp tới, sẽ cho con đến lớp thôi, Sùng con phải thật hạnh phúc và vui vẻ hơn cha mẹ nó mới được.
Tác giả Lê Minh